LEO DỐC - Tản văn Phạm Tử Văn



Đi lễ xong, chú tiểu lại theo thầy leo núi để về chùa. Đường đi quanh co phải qua nhiều sườn, nhiều dốc. Vì đêm trước trời đổ mưa nên đường đi trơn trượt, chú tiểu té lên té xuống mấy lần. Thầy thì vẫn bình lặng leo ở phía trước. Đôi ba lần, thầy có đứng nhìn lại chú tiểu lom khom bò dậy rồi thầy lại quay lưng bước đi.
Đi được nửa đường, hai thầy trò dừng lại nghỉ chân. Nghĩ đến cảnh tiểu bị té, sư thầy cất tiếng hỏi:
- Bị té, tay chân con có bị sao không?
Chú tiểu nói như hờn dỗi:
- Dạ, con không sao. Nhưng sao thấy con bị té mà thầy không đỡ con đứng dậy, thầy lại chỉ nhìn vậy ạ?
Thầy cười:
- Liệu thầy có theo con hoài để mà đỡ được mỗi khi con bị vấp té không chứ?
- Vậy khi nào thì con không bị vấp té nữa, thưa thầy?
- Khi nào con không còn hỏi câu hỏi đó nữa.
Tiểu nhìn thầy rồi ngước mắt nhìn nửa đường còn lại. Cổng chùa như hiện ra thật gần. Đường cũng thênh thang, bằng phẳng.

P.T.V (TP. HCM)


Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

1 nhận xét: